Vì vai ác chết lần thứ mười (05)

20 3 0
                                    

Tiểu Kim nghe thấy lời anh ta nói thì tức giận gào rống: "Ngươi nhìn lại xem ngươi có đang nói tiếng người không! Nói cái gì mà nguyện ý không biết xấu hổ với mình ta cơ?"

"Ngươi có hỏi qua xem ta có chịu hay không chịu chưa?"

"........" Bạch Phong thấy con hổ ngu ngốc này hoàn toàn hiểu sai lời mình thì bỗng chốc cảm thấy con đường tình cảm của anh ta quả thực rất gian truân.

Nhưng anh ta lại mau chóng khôi phục dáng vẻ cười hề hề cợt nhả, xoa xoa đỉnh đầu đầy lông vằn vện của Tiểu Kim: "Ta vốn có phải người đâu, đương nhiên ta không hề nói tiếng người nha."

Tiểu Kim rống lên: "Ngươi!"

"Ta cái gì mà ta?" Bạch Phong cười nói: "Ngươi không phục à? Không phục thì định đánh ta à?"

"Ngươi đánh thắng được ta sao?"

"......" Tiểu Kim nhìn dáng vẻ thiếu đòn của Bạch Hổ thì tức đến ngứa răng ngứa lợi nhưng lại không có biện pháp xử lý, nói thì hèn chứ nó thật sự đánh không lại Bạch Phong!

Mỗi lần đánh nhau với anh ta thì đứa bị ngược lúc nào cũng là nó!

Nghĩ đến đây, Tiểu Kim quyết định quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi lát về nhà mách chủ nhân, bèn lảng luôn sang chuyện khác: "Ngươi nói muốn mang ta đi xem một thứ hay, rốt cuộc là thứ gì đó?"

"Nhớ tới trọng điểm rồi đấy à?"

"Đừng nói nhảm, nhanh đưa đây cho ta xem!"

"Được rồi được rồi được rồi!"

Bạch Phong xách cổ Tiểu Kim vào phòng ngủ, bên trong bố trí đầy những món trang trí lông xù xù, có thảm lông xù, gậy chơi của mèo, đủ các loại bóng lông hình cầu, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tiểu Kim đứng ngây người thèm rỏ dãi nhìn chằm chằm những món đồ chơi của họ nhà mèo rải đầy khắp phòng, một cái, hai cái, ba cái.....nhiều quá.

Chờ đến khi lý trí quay lại thì mới phát hiện Bạch Phong đang đứng khoanh tay nhìn nó chăm chú, nở nụ cười giảo hoạt, trêu chọc: "Quả nhiên chỉ là con mèo to xác."

"......" Da mặt hổ của Tiểu Kim đỏ bừng, quay mặt đi, chua ngoa nói: "Ngươi mới là mèo ấy!"

Bạch Phong cười ha hả rồi xoay người đi đến mép giường, bắt đầu cởi y phục.

"???"Tiểu Kim sững người ra rồi kêu lên: "Ngươi, ngươi cởi y phục làm gì?!"

"Cho ngươi xem bảo bối đó nha."

"!!!"Tiểu Kim nghe thấy câu này thì trợn mắt thiếu điều muốn lọt tròng ra ngoài, nhất thời trong đầu hiện lên vô vàn những hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi và phỏng đoán linh ta linh tinh.

Nó nhảy lùi ra sau vài bước, chỉ trỏ vào người Bạch Phong đã lột áo ngoài, lắp bắp: "Đừng, đừng có mà giở trò lưu manh!"

Bạch Phong không để ý đến nó, vẫn tiếp tục cởi.

Đến khi trên thân thể chỉ còn đúng một tầng trung y mỏng manh thì xả nốt chiếc áo trên, để lộ ra bộ ngực trần cường tráng, vòng eo thon chắc cùng cơ bụng tám múi bóng loáng.

Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ