Trong khoảnh khắc đó, cả người Nhậm Ngôn cứng đờ vì sợ.
Cái mặt người kia không có miệng, sao có thể phát ra âm thanh, âm thanh kia truyền từ lỗ tai vào trong ý thức: "Nhậm Ngôn, mi giả vờ làm người cha tốt làm cái quái gì? Mi là dạng người thế nào bản thân mi không rõ ràng hay sao? Mi trăng hoa phóng túng, ăn chơi đàng điếm, trái ôm phải ấp, bao dưỡng tình nhân, cuối cùng rơi vào cảnh thê ly tử tán, thành tích học tập của Nhậm Giai xuống dốc không phanh, một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu nay lại biến thành như thế này, không phải đều là do lỗi của mi sao?"
"Mày, mày là ai?"
Nhậm Ngôn run lẩy bẩy, phảng phất như đây là lần đầu tiên anh ta thấy con quái vật này.
"Ta là ai?" Gương mặt kia bật cười thành tiếng, ngũ quan dần dần hiện ra, hóa ra lại chính là gương mặt của Nhậm Ngôn: "Ta chính là mi, Nhậm Ngôn, là mi sáng tạo ra ta, tại sao bây giờ lại giả vờ không quen biết ta?"
Nói đến đây, gương mặt kia như chợt nhớ ra cái gì bèn bổ sung thêm: "À quên mất, đây là lần đầu tiên mi nhìn thấy ta."
Gương mặt kia chỉ có mỗi một cái đầu gắn liền với vô số cánh tay trơn tuồn tuột, chúng bò lổn nhổn leo lên cơ thể Nhậm Ngôn, chỉ ngón tay lên trần: "Mi nhìn đi, mấy đứa kia sắp chết cả rồi, đó đều là mi làm đó nha ~ à không, phải nói là ta và mi cùng làm!"
Những ngón tay nhớp nháp khẽ vuốt ve gương mặt Nhậm Ngôn, thì thầm: "Chỉ cần giết chết bọn chúng, ta sẽ giúp mi khôi phục huy hoàng của ngày xưa, đạp Du Đường xuống dưới chân, giúp mi bước lên vị trí ảnh đế một lần nữa, đến lúc đó mi sẽ có thanh danh, địa vị, tiền tài, sau đó tìm một con đàn bà yêu mi hết mực, kết hôn sinh đứa con khác là được, cả ngày mò tới trước mặt Nhậm Giai giả vờ giả vịt làm người cha tốt làm cái quái gì?"
"Nhậm Ngôn, mi hãy thừa nhận đi, mi là kẻ tệ hại không có thuốc chữa. Cho nên là yên tâm giao cơ thể mi cho ta đi, ta sẽ giúp mi hoàn thành tâm nguyện mà mi ngày đêm mơ ước....."
Bởi vì ban nãy Nhậm Ngôn bảo hộ Nhậm Giai theo bản năng, cho nên bắt đầu từ lúc điện cúp cho tới bây giờ, dù cho đám thanh niên kia bị vô số cánh tay hù cho sợ thất kinh hồn vía, kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, Nhậm Giai lại chẳng nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Cô bé chỉ cảm thấy cơ thể người cha đang ôm lấy mình cứng đờ lạnh lẽo.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo này thật sự rất quái dị, cô bé vừa định nói gì đó thì cửa phòng lodge đột nhiên bật ra.
Du Đường sải bước vào trong, còn làm màu mà vỗ tay bộp bộp hai cái.
Tần Quân Dương đang ngồi trên vai y trợn trắng mắt phất tay một cái, đèn trong phòng lại được thắp sáng trưng.
Du Đường nén cười cất giọng khen ngợi: "Mỹ Mỹ thật ngoan."
Tần Quân Dương hừ một tiếng: "...... Diễn đi, diễn đi, gớm chửa, chỉ giỏi làm màu!"
Mặc dù căn phòng đã sáng trở lại nhưng những cánh tay quỷ lại không hề biến mất, đám thanh niên kia nhìn thấy Du Đường như thấy được cứu tinh, vừa mừng rỡ vừa khóc lóc kêu cứu mạng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...