Du Đường đang ngủ ngon lành thì bị Tiểu Kim đánh thức:
【 ký chủ, ký chủ, Tiêu Lẫm đang nấu sủi cảo kìa! 】 Tiểu Kim nói: 【 ngài dậy đi, dậy đi, dậy lẹ lên! 】
Du Đường nghe thấy tiếng gọi thì vội vàng mở choàng mắt ra, xỏ quần áo chạy ra gian ngoài, hỏi Tiêu Lẫm đang bận rộn lúi húi chuẩn bị thả sủi cảo vào nồi nước sôi: "Điện hạ, sao ngươi không gọi ta dậy?"
Tiêu Lẫm ngẩng đầu nhìn y rồi mỉm cười: "Ta muốn để cho ngươi ngủ thêm một lát"
Du Đường thấy quầng thâm quanh mắt hắn đen thui như gấu trúc là biết ngay đối phương thức cả đêm không ngủ, không nén nổi đau lòng.
Bèn cúi đầu chui vào một góc trong gian nhà, lôi ra một ống pháo trúc, tay cầm hộp que diêm, giơ lên quơ quơ trước mặt Tiêu Lẫm, nói với hắn: "Ở thế giới này, sáng mùng một nấu sủi cảo là phải đốt pháo, cái này được gọi là tống cựu nghênh tân(*), cầu chúc cho sang năm mới hết thảy mọi việc đều thuận lợi.
(*)Tống cựu nghinh (nghênh) tân vốn nghĩa là đưa cái cũ đi, đón cái mới đến, tống tiễn những khó khăn vất vả năm cũ và dành chỗ cho những may mắn tốt đẹp sắp đến trong năm mới.
Vừa nói, y vừa rảo bước ra bên ngoài: "Điện hạ, chờ lát nữa ngươi nghe được tiếng ta gọi thì hẵng đổ sủi cảo vào nồi nhé."
Tiêu Lẫm ngẩn người, tiêu hóa được ý tứ của Du Đường thì ý cười trên khóe môi lại càng đậm.
Hắn gật đầu đáp ứng, nhìn theo hướng nam nhân đi ra ngoài, đầu tiên Du Đường dọn dẹp một khoảng sân cho thật sạch sẽ, sau đó đặt pháo ở giữa sân, nửa ngồi xổm ở chỗ đó, quẹt một que diêm, thật cẩn thận dùng bàn tay che chở, sau đó hô lên với người trong nhà: "Điện hạ! Thả sủi cảo đi!"
Mâm sủi cảo được đổ tất vào nồi trong nháy mắt, tiếng pháo vang lên đùng đùng, to đến nỗi dọa đám gà hoảng hốt bay loạn xạ kêu quang quác khắp sân.
Du Đường vừa cười tươi rói như hoa nở, vừa hò reo với Tiêu Lẫm đang đứng ngay mép cửa: "Điện hạ! Tân niên vui vẻ!"
Tiêu Lẫm ngắm nhìn nam nhân đứng trên nền tuyết tươi cười hò reo chúc mừng, hoà lẫn với tiếng nổ vang náo nhiệt của pháo trúc, mặt mày cũng giãn ra, nhoẻn miệng cười rồi cũng hô lên thật to: "Tướng quân! Tân niên vui vẻ!"
Mục Nam Thành quay trở về khi hai người đang ăn sủi cảo. Lúc ấy Du Đường mới vừa lột một tép tỏi sống đưa tới tay cho hắn: "Điện hạ, lúc ăn sủi cảo mà kèm với một tép tỏi thì đặc biệt dậy vị đấy, ngươi ăn thử một miếng đi."
Mà Mục Nam Thành thì trợn ngược mắt kinh ngạc nhìn người đối diện, mở miệng hỏi: "Du Đường, tôi có phải hoàng tử đâu, sao anh lại gọi tôi là điện hạ?"
Du Đường sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, biểu tình trên mặt còn kinh ngạc hơn cả Mục Nam Thành.
"Em là Nam Thành à?"
"Tôi không phải Mục Nam Thành thì còn có thể là ai mới được."
Hắn cúi đầu nhìn tép tỏi trong tay, rồi lại nhìn mâm sủi cải chất đống trên bàn, nhíu mày nói: "Sao trừ tịch mà lại đi ăn sủi cảo? Không đúng......?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...