Vì vai ác chết lần thứ tám (35)

17 2 0
                                    

Du Đường cau mày, cảm giác được rằng Thẩm Dục chắc hẳn đang giấu rất nhiều chuyện ở trong lòng mà không chịu nói ra.

Điều này làm Du Đường phát sầu phát khổ không biết phải làm sao.

Hơn nữa hiện giờ y còn đang lo lắng rằng, nếu mình hỏi Thẩm Dục về những chuyện hắn đã trải qua, đối phương sẽ càng thêm đau khổ, căn bản không dám mở miệng hỏi nên lời.

"Anh không bị em dọa sợ." Du Đường nói: "Trước kia là anh đã làm em bị tổn thương, khiến em có những hồi ức không tốt, đây là trách nhiệm của anh."

"Cho nên, Thẩm Dục à." Y ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dục đang ngồi trên giường, cất giọng chân thành: "Về sau, em đừng giấu giếm mọi chuyện không hay trong lòng, em có thể thử tâm sự với anh, anh nguyện ý lắng nghe suy nghĩ của em, giúp em hóa giải những hồi ức đau khổ đó."

"......" Thẩm Dục không nói gì, chỉ vươn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt Du Đường, từ vầng trán đến chân mày, sống mũi, bờ môi.

Sau đó chậm rãi cúi người xuống khẽ khàng hôn lên đôi môi Du Đường.

Nụ hôn này của hắn nhẹ nhàng mơn trớn lại triền miên day dứt, không hề hợp với tác phong nhất quán bình thường của Thẩm Dục, thái độ cẩn thận nâng niu đến mức làm trái tim Du Đường chợt đau thắt như bị ai đó bóp chặt lại.

Đến khi hai đôi môi dời ra, Thẩm Dục lại kề trán vào vầng trán Du Đường, khẽ thì thầm: "Đừng lo lắng, em thật sự không sao đâu."

"Em căn bản không yếu ớt như anh tưởng tượng......"

Hắn còn chưa dứt lời, đôi môi lại bị nụ hôn của đối phương lấp kín.

Thẩm Dục hơi mở to đôi mắt hoa đào, nhưng ngay sau đó đã bị Du Đường ấn bả vai đè lên trên giường.

Nụ hôn chợt trở nên mạnh bạo hơn, sâu hơn, môi răng va chạm, hai đầu lưỡi quấn quýt vào nhau, quần áo cũng theo đó mà trở nên nhàu nhĩ hỗn độn.

"Du Đường?" Hắn không nhịn được nâng tay chống đỡ ngực Du Đường, nhíu mày hỏi: "Anh định làm gì vậy?"

Mà Du Đường lại kề sát lại gần đôi môi của Thẩm Dục, thầm thì: "Làm em thẳng thắn."

"Thẳng thắn cái gì? A! Đau ——"

Thẩm Dục bất ngờ khó có thể tin mà thốt lên: "Sao anh lại....?"

Thái độ của Du Đường cực kỳ kiên quyết: "Vậy thì em thẳng thắn đi."

"......"

Thấy Thẩm Dục lại trầm mặc im thin thít, Du Đường cong môi lên nhẹ mỉm cười, cúi người thổi nhẹ vào tai của đối phương: "Hãy chờ xem, anh luôn có biện pháp bắt em phải nói....."

......***......( con gì đây, là con cua đồng)------------

Cuối cùng Thẩm Dục vẫn kể hết.

Nước mắt và mồ hôi cùng nện xuống lưng Du Đường, hắn không hề cách trở ôm lấy người vào lòng, nói với y: "Sau khi anh ra đi, tinh thần của em bắt đầu không bình thường...."

Hắn lẩm nhẩm kể lể đứt quãng với Du Đường rằng sau khi y chết, hắn đã đau khổ đến nhường nào, đã làm những chuyện điên cuồng tới mức nào.

Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ