"Khụ......"
Tần Quân Dương đứng bên ngoài chứng kiến toàn bộ cảnh quay, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn khủng khiếp.
Hắn vốn dĩ là quỷ, nếu linh hồn không bị tổn thương thì sẽ không bao giờ có cảm giác đau đớn.
Nhưng giây phút này đây, Tần Quân Dương lại đau đến toát mồ hôi lạnh, ôm chặt ngực áo, há miệng thở hồng hộc.
Thật giống như thanh trường kiếm trong tay của Trì Ngư cũng đang đâm xuyên qua thân thể của hắn.
Hắn cắn răng chịu đựng nỗi đau, ngước mắt lên tiếp tục xem tiếp cảnh quay.
Lại phát hiện sau khi Quỷ Thần Cố Uyên ngất xỉu, Trì Ngư gắt gao ôm chặt lấy đối phương, nức nở khóc không thành tiếng.
Tiểu đạo sĩ nằm xụi lơ trên mặt đất cùng với Cố Uyên, cùng đón nhận thương tổn tới từ pháp trận treo cổ, nhưng lại như không hề cảm thấy gì, lẩm bẩm đáp lại lời Quỷ Thần đã hoàn toàn mất đi ý thức: "Ta không hối hận......"
"Từ trước đến nay ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được ngươi."
"Cố Uyên, ta muốn ngươi sống sót......"
Tần Quân Dương đang đứng bên ngoài nghe thấy những lời này thì đột nhiên trợn trừng hai mắt, những ký ức mơ hồ rách nát dần dần khâu lại thành hình ảnh, hắn mơ hồ nghe loáng thoáng tiếng vọng vừa xa lạ vừa quen thuộc của một người, kề sát vào tai hắn mà nói:
"Uyên Nhi, ta muốn ngươi sống."
"Chờ ta, chờ ta đến tìm ngươi."
Trì Ngư nằm trong đại trận bắt đầu niệm khẩu quyết, liều mạng dùng chính linh hồn của mình bảo vệ hồn thể của Quỷ Thần, chuyển trận pháp hủy diệt linh hồn thành trận pháp phong ấn ngàn năm, cuối cùng thì hồn phi phách tán.
Bàn tay Tần Quân Dương siết chặt lại, hắn quay mặt đi, căn bản không đành lòng xem tiếp hình ảnh kia.
Chờ đến khi đạo diễn hô 'cắt', cảnh quay hoàn thành, Du Đường đi tới trước mặt hắn, gọi tên của hắn, Tần Quân Dương mới mở bừng mắt, chỉ là đôi mắt kia vẫn còn đẫm lệ, lông mi như rẻ quạt còn vương lại vài giọt nước mắt như châu như ngọc mà rơi rụng xuống đất.
"Anh nhớ được gì đó rồi phải không?" Tiểu Kim vừa nãy mới mách cho y rằng trạng thái của Tần Quân Dương bỗng dưng trở nên rất kỳ lạ.
Cho nên Du Đường suy đoán rằng có lẽ hắn đã nhớ lại những sự việc xảy ra trong quá khứ.
Tần Quân Dương nhìn chằm chằm vào người Du Đường vẫn còn đang mặc trang phục của đạo sĩ, lập tức giang hai cánh tay ôm chầm lấy cổ y, quặp hai chân qua hông, treo trên người Du Đường như con gấu Koala.
Bởi vì hắn có thể khống chế trọng lượng của bản thân cho nên mới không đè cho Du Đường ngã lăn quay ra, nhưng chung quanh có rất nhiều người, tuy rằng họ đều không nhìn thấy Tần Quân Dương, nhưng tư thế như thế này vẫn làm Du Đường có chút ngượng ngùng.
Y ôm con gấu Koala dính người kia đi vào một góc khuất rồi hỏi hắn: "Nói cho em nghe xem anh nhớ được gì rồi? Mà sao anh lại khóc?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...