Vì vai ác chết lần thứ bảy (32)

24 5 0
                                    

"Được rồi, về nhà thôi." Sau khi giải quyết xong chuyện lớn, Du Đường cảm thấy cả thế xác và tinh thần đều được thả lỏng.

Sau khi thả lỏng lại bắt đầu thấy eo mỏi lưng đau.

Chống eo vặn qua vặn lại một lúc, cảm thấy không được ổn lắm thì chủ động bá vai Du Tiếu, ngầm ra lệnh cho hắn: "Tiếu Tiếu, eo anh đau, đi không nổi nữa."

"Em cõng anh ra xe đi."

Một giây trước Du Tiếu còn đang rối rắm không biết nữ vương rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu, giờ đây nghe thấy lời Du Đường nói thì nháy mắt đầu óc đã biến thành một đống bùn nhão.

Hắn vẫn còn nhớ rõ những chuyện phát sinh tối hôm qua, người đàn ông này bây giờ lại thì thầm bên tai hắn những câu như vậy.

Là ai thì cũng đều sẽ hiểu sai.

Hơn nữa Du Đường thật sự có ý muốn cho hắn hiểu sai.

Trêu đùa một Du Tiếu đã có cảm xúc làm y cảm thấy rất vui vẻ, rất thích thú.

"Được." Đại khái là bởi vì sau khi có được cảm xúc, Du Tiếu bắt đầu trở nên phức tạp, cả khuôn mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu.

Sau khi đồng ý thì cõng Du Đường đi về phía xe hơi, độ cong khóe môi càng lúc càng giương lên, làm thế nào cũng không hạ xuống được.

Hóa ra hai người cùng hợp lực giải quyết một vấn đề sẽ trở nên đơn giản đến vậy, hơn nữa cảm giác khi không giấu giếm, tín nhiệm lẫn nhau thật sự rất vui sướng.

Du Tiếu cẩn thận cảm thụ trọng lượng của người đang nằm trên lưng, không nhịn được nhẹ nhàng ngâm nga.

"Đường Đường yêu dấu, Đường Đường yêu dấu, cả đời bên nhau, cả đời không buông tay, vĩnh viễn ở bên chàng, cho đến khi bạc đầu....."

Ca từ ấu trĩ, thanh âm ngây thơ khờ khạo khiến Du Đường chợt có hơi buồn cười, y hỏi Du Tiếu: "Tiếu Tiếu, anh phát hiện rằng em rất thích tự viết ca từ, tự biên khúc nhạc để hát, những thứ này là ai dạy cho em?"

"Hửm.....là do em tự thích thôi." Du Tiếu nhẹ giọng trả lời: "Cũng là do chủ nhân đầu tiên của em, lúc em còn nhỏ bà ấy rất hay dạy cho em những bài hát thiếu nhi, tuy rằng sau này tính tình của bà ấy trở nên quái đản, nhưng em thường hay không nhịn được nhớ lại quãng thời gian bà ấy đối tốt với em, sau đó, sau đó thì từ từ.....yêu thích việc ca hát....."

Nghe hắn nhắc tới chủ nhân trước đây làm Du Đường lại không dằn nổi đau lòng, y ôm ghì lấy cổ Du Tiếu, trả lời hắn: "Thích ca hát rất tốt, anh cũng thích nghe em ca hát."

"Sau này Tiếu Tiếu chỉ hát cho một mình anh nghe thôi nhé, hát cái gì cũng được, hát cái gì anh cũng đều thích."

Bước chân của Du Tiếu khựng lại một chút, không biết nghĩ tới điều gì mà cảm xúc tinh thần hơi sa sút ảm đạm lúc nãy đều tiêu tan hết.

Hắn hỏi Du Đường: "Thật vậy chăng? Em hát cái gì anh cũng thích?"

"Ừ, chỉ cần là em hát thì anh đều thích."

"Vậy anh có thích bài này không?" Du Tiếu nhịn cười, gian xảo ngâm nga: "Không cần thắt nơ, chẳng cần vỏ bọc, chỉ muốn nhét kẹo vào miệng, đảo điên, liếm láp, nhai nát, nuốt trọn, cả vụn đường cũng không tha, vị ngọt tràn ngập cuống lưỡi, làm lòng người say đắm ưm ưm..."

Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ