Vì vai ác chết lần thứ tám (29)

21 2 0
                                    

"......" Du Đường nghe hắn nói vậy thì nhướng mày nhìn về phía Mục Nam Thành: "Ngày xưa em có nói thế đâu."

"Anh vẫn còn nhớ lúc em mới vừa khôi phục ký ức luôn mồm ầm ĩ với anh rằng...." Du Đường thanh thanh giọng nói, bắt chước điệu bộ của Mục Nam Thành khi ấy: "Người nghèo khổ mấy người không phải ai cũng thích tiền sao? Chỉ cần có tiền thì muốn cái gì được cái đó đúng không?"

"Chỉ giỏi giả vờ thanh cao. Để xem đến lúc cầm một đống tiền nhét vào tay anh, tôi không tin rằng anh còn dám nói không cần!"

"......" Mục Nam Thành bị lôi chuyện cũ ra bêu rếu, vành tai xấu hổ hơi đỏ lên: "Khi đó em vẫn......chưa hiểu nhiều về anh mà....."

Hắn lảng sang chuyện khác ngay: "Dù sao thì em cũng đã xin cho anh một cơ hội được nhận vào trường rồi, anh mau đi chuẩn bị để phỏng vấn đi, em chỉ mong.....khi đi học cũng có thể được nhìn thấy anh....."

Mặc dù đoạn sau Mục Nam Thành nói lí nha lí nhí nhưng Du Đường vẫn nghe được rõ ràng rành mạch.

Y bừng tỉnh, chọc nhẹ trán Mục Nam Thành một cái: "Ô kìa, hóa ra đây mới là ý định thực sự của em à?"

Sau đó thì rút tay về, ngồi ghé vào mép giường, cười nói: "Được rồi được rồi được rồi, anh đây đi soạn bài ngay, để cậu chủ nhỏ của anh khi đi học cũng có thể nhìn thấy anh."

"Cậu chủ nhỏ?" Mục Nam Thành nghiêng đầu hoài nghi nhìn Du Đường.

"Đúng vậy, cậu chủ nhỏ." Du Đường vẫy tay với hắn, Mục Nam Thành cúi người xuống, liền bị y túm lấy cổ áo hôn lên khóe môi: "Anh nghe thấy người làm trong nhà đều gọi em như thế, nên cũng muốn gọi thử một lần."

Y hỏi Mục Nam Thành: "Thế nào, anh gọi em như thế em có thích không?"

Du Đường cố ý tán tỉnh hắn, ép thanh tuyến xuống rất thấp, thấy đầu ngón tay Mục Nam Thành khẽ run rẩy, hắn lại vừa nhớ tới những chuyện phát sinh trong phòng tắm đêm qua, chỉ cảm thấy máu cả người đều bốc hơi.

Hắn ghì lấy gáy Du Đường mà hôn đáp trả, sau một lúc lâu mới dứt ra: "Thích lắm, ai gọi em như vậy em cũng không thích, chỉ có anh gọi như vậy, chỉ duy nhất mình anh, là em thích muốn chết luôn......"

Một câu hai tầng nghĩa khiến Du Đường vui vẻ cười đến híp cả mắt lại.

Quả nhiên, vai ác là đáng yêu nhất trên đời.

*

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến buổi phỏng vấn, trong lúc đó Du Đường vẫn ở tạm nhà chính của Mục Quốc Khang, buổi sáng tiễn Mục Nam Thành lên xe hơi được tài xế chở đến trường, thì trở lại trong phòng của mình nỗ lực soạn bài. Đến buổi tối lại bị cái tên Mục Nam Thành đã nghẹn cả ngày ở trường đè ra hôn lấy hôn để một lúc lâu mới thả cho y đi.

Mục Nam Thành còn kể lể tâm sự với Du Đường những chuyện xảy ra trong trường, nào là ai cũng kinh ngạc hắn đã mất tích hẳn nửa năm mà còn có thể quay về đi học, còn tò mò dò hỏi rốt cuộc thì hắn đã đi đâu.

Mục Nam Thành biết thừa những kẻ này đều đang chờ nghe chuyện vui để chê cười hắn, hắn cũng không thèm nhiều lời với họ, chỉ trả lời qua loa lấy lệ rằng bản thân đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống người bình thường.

Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ