Cổ mộ......
Sở Đoạn Ly đã từng kể cho Du Đường nghe về nơi này.
Sau khi cung chủ tiền nhiệm của Ly Nguyệt Cung hủy hoại đôi mắt hắn thì ném hắn vào cổ mộ rồi nhốt suốt ba năm.
Mà ba năm ròng rã này chính là ký ức đen tối nhất trong cuộc đời của hắn.
Nhưng hiện giờ Sở Đoạn Ly lại kéo lê khối thân thể tẩu hỏa nhập ma kia đi vào cổ mộ, nhốt mình trong đó không chịu ăn uống......
Rõ ràng là đang......tìm chết.
"Tên ngốc này......" Đôi mắt Du Đường cay xè, vội vã kéo chăn ra, đỡ giường lan xuống giường, nhưng thân thể lại không có sức, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.
Hệ thống meo meo thấy thế thì nhào tới, nhắm tịt mắt định làm đệm lót cho Du Đường.
Lúc này cửa phòng được người bên ngoài mở ra, Tiểu Hàn nhìn thấy Du Đường xuống giường thì vội vàng chạy tới: "Du đại phu, ngươi chưa thể xuống giường được!"
"Để ta đỡ ngươi nằm xuống!"
Du Đường vịn cánh tay Tiểu Hàn, nhưng lại chỉ ngồi dựa vào mép giường chứ không nằm xuống, cất giọng hỏi: "Tiểu Hàn, A Ly thế nào rồi?"
"......" Tiểu Hàn nghe Du Đường nhắc tới Sở Đoạn Ly, đôi mắt vốn đã sưng húp lại ngân ngấn nước mắt, nó nói: "Sở ca đã tự nhốt mình trong cổ mộ ba ngày rồi, chúng ta có gọi như thế nào, huynh ấy cũng không lên tiếng......"
Nó cũng đã nghe hết sự tình xảy ra ở Kinh Lỗ trấn từ trong miệng của Nam Vân Bạch Tiêu.
Nhìn thấy trạng thái điên cuồng của Sở Đoạn Ly, nó mới hiểu tại sao trước kia Du Đường nhất quyết bắt nó phải giữ bí mật cho bằng được.
Bởi lẽ chẳng ai có thể chịu đựng được chuyện người thương vì để cứu mình mà phải chết, loại cảm xúc thống khổ và tự trách này cũng đủ để đè cho Sở Đoạn Ly hoàn toàn suy sụp......
Du Đường thở hắt ra một hơi, cầm bát thuốc trong khay của Tiểu Hàn lên, không hề sợ đắng mà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó vịn cánh tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Dẫn ta đi tìm hắn."
Qua mấy thế giới, nhìn bề ngoài có vẻ như người trả giá là y, người hy sinh cũng vẫn là y.
Nhưng trên thực tế, khi Du Đường trở thành người cứu rỗi vai ác, trở thành điểm tựa cho hắn, lại dùng cái chết để rời đi, tự cho là đúng mà an bài mọi chuyện cho đối phương trước khi chết, đây mới là sự tổn thương lớn nhất đối với vai ác.
Biển cả vạn vật, thứ gì cũng có thể thay đổi, bất biến duy nhất chính là bản tính linh hồn một người.
Linh hồn Ngụy Uyên bị phân thành ba hồn bảy phách, mỗi một mảnh linh hồn đều đã từng trải qua địa ngục đen tối nhất, bọn họ khát vọng có người tới cứu họ, rồi lại sợ hãi có người đi vào trong lòng bọn họ.
Mà Du Đường dù là do nhiệm vụ thế giới yêu cầu, hay là xuất phát từ bản tâm, đều không thể làm như không thấy mà bắt đầu đối xử tốt với hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...