Một giờ đồng hồ sau, Du Đường lái xe chở Nhậm Giai và Nhậm Ngôn đang hôn mê về nhà, lúc vẫy tay tạm biệt với cô bé thì Nhậm Giai nhìn y rồi cúi đầu nói: "Cảm ơn chú, Du tiên sinh."
"Trước kia đều là ba cháu không đúng, cháu thay mặt ba cháu xin lỗi chú."
Vành mắt cô bé phiếm hồng, lớp trang điểm trên mặt cũng đã nhòe nhoẹt vì nước mắt.
Nhưng cảm xúc của cô bé lúc này lại khá hơn trước rất nhiều, không còn mang dáng vẻ ngang ngược bất cần đời mà lại trở nên ngoan ngoãn lễ phép hiểu chuyện.
"Cháu không cần phải thay anh ta xin lỗi chú." Du Đường nói: "Khi nào anh ta có thể suy nghĩ thông suốt, tự nhận thức được những sai lầm của bản thân thì quỷ mới không tiếp tục được sinh ra...."
"Hơn nữa, Nhậm Giai, chú hy vọng cháu có thể giữ bí mật giúp chú. Đừng truyền việc chú không chỉ là diễn viên mà còn là đạo sĩ ra ngoài, sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức không cần thiết."
"Vâng, cháu nhất định sẽ kín miệng." Cô bé lại khom lưng cúi đầu nói lời cảm tạ với Du Đường, ngóng nhìn theo bóng lưng y bước lên xe hơi rồi mới vào nhà.
Lúc này Tần Quân Dương đang ngồi ở ghế phụ ngáp dài ngáp ngắn.
Ghế phụ được ngả ra mức thấp nhất, bởi vì hấp thu ác quỷ trên người Nhậm Ngôn khiến cho hồn thể của hắn ngưng thật lại không ít, nhưng hẳn là do phải cắn nuốt mặt trái của cảm xúc quá nhiều khiến cho hắn có vẻ mệt mỏi uể oải, tinh thần chán chường.
"Ta không hiểu lắm." Tần Quân Dương gác chân lên kính trước xe hơi, ngẫm nghĩ lại hết thảy mọi việc phát sinh ở quán bar, trầm ngâm nói: "Chuyện Nhậm Ngôn ngoại tình bao dưỡng nhân tình bị truyền thông tuồn ra ngoài, dẫn đến việc Nhậm Giai ở trường bị bạn học xa lánh bắt nạt, đáng lẽ nàng ta phải hận Nhậm Ngôn lắm chứ nhỉ, nhưng khi ta hỏi nàng ta có muốn cứu Nhậm Ngôn hay không, nàng ta lại không chút do dự muốn ta cứu tên đó. Còn nói về sau nhất định sẽ kè kè bên cạnh phụ thân, không cho Nhậm Ngôn tiếp tục làm chuyện xấu, vậy nghĩa là sao??"
"Này còn không phải là tình thân gia đình sao?" Du Đường nói: "Bởi lẽ máu mủ tình thâm, nói thế nào thì Nhậm Ngôn vẫn rất yêu thương Nhậm Giai, bằng không cũng sẽ không bởi vì Nhậm Giai xảy ra chuyện mà suýt chút nữa đã bị ác quỷ cắn nuốt."
"Chẳng qua cũng may mắn cho nàng ta vì đã lựa chọn cứu Nhậm Ngôn." Tần Quân Dương nghĩ đến điều gì, chợt nhoẻn miệng cười rộ lên xán lạn: "Nếu vừa nãy nàng ta lựa chọn mặc kệ sự sống chết của Nhậm Ngôn thì con quỷ tiếp theo sẽ được sinh ra trên chính người nàng ta."
Nói đến đây, hắn còn thở dài một hơi: "Chán thật, lúc đó ta còn muốn mê hoặc nàng ta từ bỏ Nhậm Ngôn, thế thì ta sẽ có thêm một con quỷ nữa để ăn, bây giờ thì chết đói, tiếc quá đi, ui da, sao ngươi đánh ta?!"
Tần Quân Dương còn chưa dứt lời đã bị ăn một cái búng trán rõ đau, hắn ôm trán trừng mắt nhìn Du Đường.
"Đừng có lúc nào cũng nói như kiểu bản thân xấu xa lắm vậy." Du Đường vừa khởi động xe vừa nói: "Lúc nãy anh nói với Nhậm Giai những lời đó chẳng qua là để cô bé thấy rõ nội tâm của bản thân, để cô bé biết rõ ràng sau khi lựa chọn như vậy thì sẽ phải làm những điều gì, nếu như nói là anh đang muốn mê hoặc cô bé phạm sai lầm, không bằng nói là anh khai thông tư tưởng cho cô bé, ép cho mối quan hệ giữa hai cha con họ có thể tiến thêm một bước."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...