Vì vai ác chết lần thứ tám (42)

20 2 0
                                    

Giọng điệu của "cô" điều dưỡng bị cố tình kéo cao lên, không ra đàn ông cũng không ra phụ nữ, nhéo nhéo như bị cảm.

【 ha ha ha ha ha, eo ôi, ký chủ, cái chất giọng này của ngài làm em sởn hết cả da gà!!! 】 Tiểu Kim ở trong ý thức Du Đường điên cuồng chà chân chà tay, cười ha hả:【 ngài đã thay đổi quá nhiều, dám mặc đồ phụ nữ rồi còn giả giọng nữ nói chuyện, trước kia ngài chưa bao giờ làm việc này luôn á!】

Đầu gối Du Đường uyển chuyển uốn lượn, hai cẳng chân đeo tất trắng kéo lên đến nửa đùi vặn qua vặn lại vặn ra một tạo hình phóng đãng chưa từng thấy, đáp trả Tiểu Kim: Không phải bởi vì cái bệnh viện này toàn là nữ điều dưỡng sao? Hơn nữa ta giả dạng là để qua mắt Irene, rốt cuộc thì cô ả làm sao mà tưởng tượng được đến chuyện ta sẽ giả thành nữ điều dưỡng để lén chạy đến bệnh viện thăm Mục Nam Thành.

Du Đường và Tiểu Kim bên này còn đang giao lưu trong ý thức, Mục Nam Thành chìm trong thống khổ bị cắt ngang luồng suy nghĩ, mờ mịt thò đầu chui ra khỏi chăn, nhìn về phía âm thanh nhéo nhéo kia phát ra.

Khóe mắt ướt át vẫn còn vương nước, dáng vẻ đáng thương thoạt nhìn đáng yêu vô cùng thành công hóa thành mũi tên cắm phập vào tim Du Đường, làm y bỗng dưng rất muốn nhảy bổ vào xoa đầu đối phương.

Nhưng lại nghĩ đến những việc Mục Nam Thành làm lúc trước, lập tức dằn lòng kìm nén ham muốn lại.

"Cô điều dưỡng" xinh đẹp kia tựa hồ như không quen mặc váy, tiện tay kéo một cái ghế dựa qua, cố gắng ngồi xuống một cách cực kỳ đoan trang, làm bộ chị gái tri kỷ mà hỏi han Mục Nam Thành: "Có thể kể cho chị nghe tại sao em khóc thương tâm đến thế không?"

【 ha ha ha ha!! Ối giồi ôi!! 】 Tiểu Kim ôm bụng cười lăn lộn, nói với Du Đường:【 ký chủ, ngài nói xem ngài có nhập vai quá rồi không đó?!! 】

Du Đường nỗ lực bạnh mặt: Ngươi mau câm miệng đi, đừng chọc ta cười!

【 ha ha ha ha, vâng vâng vâng, em câm đây, em không nói nữa được chưa! 】

Mắng Tiểu Kim xong, Du Đường dịu dàng nhìn Mục Nam Thành, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn.

Mục Nam Thành ngẩn người nhìn "cô" điều dưỡng trước mắt, cổ họng không ngăn nổi tiếng nấc nghẹn ngào, hắn đảo mắt nhìn từ đầu xuống chân "cô" điều dưỡng một lần, sau đó đột ngột mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Du Đường rùng mình một cái, cứ tưởng rằng đối phương đã nhận ra mình, nhưng ngay sau đó, nước mắt của Mục Nam Thành bắt đầu rơi lã chã như mưa, ngực phập phồng kịch liệt, khóc lóc nức nở thốt lên: "Chị, chị ơi, em đánh mất người em yêu nhất rồi......Em, em đánh mất anh ấy rồi...."

"Em phải làm sao bây giờ?"

Hắn khóc òa lên như đứa trẻ, không màng mặt mũi mà hỏi Du Đường: "Em, em phải làm thế nào thì anh ấy mới có thể tha thứ cho em?"

Du Đường chớp chớp mắt, tuy rằng khá khó hiểu tại sao Mục Nam Thành lại đi kể lể hết mọi chuyện với một "người xa lạ", nhưng vẫn thầm may mắn vì đối phương không nhận ra mình.

Y cầm khăn giấy trên bàn dịu dàng lau nước mắt trên mặt Mục Nam Thành, nói với hắn: "Có thể kể cho chị biết vì sao em lại đánh mất người em yêu không?"

Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ