Du Đường sững sờ đứng chết trân tại chỗ, bàng hoàng nhìn người đang đứng trước mặt mình kia.
Tuy rằng y có nghĩ đến việc thế giới của ba hồn hẳn là có điểm bất đồng so với các thế giới trước, có khả năng rất lớn vai ác sẽ nhớ lại được ký ức của bảy phách kia.
Nhưng Du Đường thật sự không ngờ tới rằng vai ác đầu tiên xuất hiện lại là Tiêu Lẫm, là thế giới mà y lần đầu tiên chân chính yêu người này.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, những bông tuyết ban đầu chỉ phất phơ phiêu diêu trong gió, giờ đây lại bay lả tả đầy trời, tinh khôi, lạnh lẽo, phủ trắng xóa đỉnh đầu và bả vai của hai người.
Hốc mắt Du Đường cay xè, nhẹ nhàng cất tiếng gọi "Mục Nam Thành": "Điện hạ? Là ngươi đó sao?"
Ngay sau đó, trước mặt tối sầm, cả người bị người đối diện ôm siết vào lòng, tuy rằng thật khẩn thiết, nhưng lại không làm người ta cảm thấy khó thở.
Chỉ cảm nhận được nỗi ấm áp cùng tưởng niệm dày đặc khắc sâu trong linh hồn.
Cảm xúc của hắn xuyên thấu qua vòng tay ôm ấp truyền đạt tất cả cho Du Đường, càng làm cho y xác định được người đang ôm lấy mình đây nhất định là Tiêu Lẫm không thể nghi ngờ.
Bởi vì độ hảo cảm của Mục Nam Thành tuy rằng cao, nhưng giai đoạn hiện tại lại hoàn toàn không có khả năng sẽ dùng tới phương thức này để biểu đạt tình cảm.
"Tướng quân......" Tiêu Lẫm không ngăn nổi hàng lệ chảy ra từ khóe mắt, hắn chẳng biết mình muốn nói gì, cũng chỉ có thể nức nở gọi Du Đường.
Hắn không hiểu tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây.
Điều duy nhất còn đọng lại trong trí nhớ của hắn chỉ là nỗi thống khổ khi bị liệt hỏa thiêu cháy cơ thể và cả chấp niệm mãnh liệt muốn đi đến cùng trời cuối đất tìm Du Đường, thẳng đến khi sinh mệnh hóa thành tro tàn.
Hai hàng lệ chảy dài trên gò má, rơi xuống thấm đầy vai cổ, Du Đường nghe thấy Tiêu Lẫm nghẹn ngào nức nở: "Tướng quân, ngọc nát mất rồi, bị Tiểu Tứ chạm vào làm nát......Ta tìm không thấy ngươi, ta chỉ có thể tới bồi ngươi...."
"Ngươi lừa ta khổ sở quá....."
"Tướng quân, ngươi lừa ta khổ sở quá....."
Cả người Du Đường cứng đờ, nỗi đau đớn siết chặt tâm can dâng lên nơi đáy lòng.
Khi hai người yêu thương nhau bắt buộc phải trải qua một hồi sinh tử, như vậy thì người ra đi trước ngược lại là thanh thản, người bị lưu lại thế gian mới là người thống khổ nhất.
Trước thế giới thứ bảy, Du Đường luôn nghĩ rằng sau khi bản thân rời đi rồi, thời gian sẽ xóa nhòa nỗi đau, như vậy vai ác có lẽ sẽ có thể dần quên đi đoạn hồi ức giữa hai người, sau đó bước tiếp về phía trước.
Nhưng thế giới thứ bảy lại làm y nhận ra, so với việc tự mình đi chịu chết, bỏ lại vai ác một mình lưu lại thế gian, chi bằng để hai người cùng nhau đón nhận tử vong.
Ngụy Uyên đã mòn mỏi chờ đợi mười vạn năm, cuối cùng thậm chí không tiếc xé rách linh hồn chính mình, rơi xuống mười tiểu thế giới để tới cứu y, chỉ riêng chuyện này đã đủ để chứng minh, tại thế giới không có mình, đối phương đã phải chịu đựng biết bao thống khổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên trong bìa kìa (từ chương 200 đến chương 399)
HumorThể loại : Chủ thụ, Song nam chủ, vai ác bệnh kiều, hắc hóa, sư đồ, song khiết, 1V1 (vai ác đều là linh hồn Chủ Thần) xuyên nhanh, ngọt sủng, HE, kiếp trước kiếp này, linh dị thần quái, cổ đại, hiện đại, cận đại, tinh tế Nhân vật chính: Chủ Thần x...