Chương 212: Tiễn biệt

127 0 0
                                    

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung. Vừa mở mắt, đã thấy mình nằm ở trên thuyền hoa của Tiên Nhi, tiểu nha đầu Xảo Xảo ở bên cạnh, bàn tay nhỏ nhắn áp lên người hắn, ngủ say sưa, khuôn mặt đỏ hồng còn mang theo một nụ cười ngọt ngào.

Lâm Vãn Vinh đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nàng, cười nói :

- Dậy dậy...bảo bối, trời sáng rồi...

Xảo Xảo mơ mơ màng màng 'ừm' một tiếng, mở mắt đã thấy đại ca đang mỉm cười với mình, lập tức vui vẻ nói:

- Đại ca, huynh tỉnh rồi ư? Tiên Nhi tỷ tỷ, tới mau, đại ca tỉnh rồi...

Tần Tiên Nhi vén rèm bước vào, nhìn Lâm Vãn Vinh hân hoan cười:

- Tướng công, chàng coi như đã tỉnh rồi. Đêm qua, chàng say tới mức hồ đồ, làm chúng ta bận túi bụi, đưa chàng trở lại đây không dễ dàng a! Nào, trước tiên hãy uống chén canh dã rượu đã...

Lâm Vãn Vinh nhận chén thuốc, càu nhàu ngửa cổ trút vào, một mùi vị cay nồng sộc lên làm hắn cuống quít ho khan, Xảo Xảo vội vàng vỗ nhẹ lên vai hắn, đau lòng nói:

- Đại ca, uống chậm một chút, đây là canh dã rượu, không phải là nữ nhi hồng...Đêm qua chàng uống như thế, sao lại không say cho được.

Tiên Nhi nấu cho hắn canh dã rượu này thật khác biệt so với các loại khác, mùi vị rất kì quái, nhưng hiệu quả lại thần kỳ. Ho khan một trận, hơi rượu cả người tựa hồ trong nháy mắt liền bay biến không dấu vết, Lâm Vãn Vinh cầm cái chén kia cẩn thận ngửi một chút, ngạc nhiên hỏi:

- Tiên Nhi, đây là canh gì, sao lại linh nghiệm như vậy?

Tiên Nhi cười thần bí đáp:

- Đây là đọc môn bí kíp của sư phụ, người nói không thể kể lại cho chàng, nếu không chàng nhất định sẽ nhổ canh thuốc này ra mất.

"Chiêu gì lại có khả năng lớn như vậy?" Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn bực, xảo Xảo khẽ nói:

- Đại ca, đêm qua muội nghe sư phụ của Tiên Nhi tỷ tỷ tìm người đào giun, nói là muốn làm thuốc, cũng không biết có phải là làm cái này hay không nữa?

Mặt mày Lâm Vãn Vinh trắng bệch:" Trời đông giá rét đào giun? Trò đó mà cũng tìm được sao? yêu tinh này, cố ý chơi ta đây." Hắn cố nhịn để nước trong ruột khỏi trào ra, cắn chặt răng nói:

- Tiên Nhi, An tỷ tỷ đâu? Có phải đang luyện công hay không? Ta có một số việc muốn hỏi cô ta một chút. Nàng chớ ngăn cản ta a, nàng ngăn cản ta cũng phải tìm bằng được cô ta, cái trò cho người ta uống giun là sao...

Tần Tiên Nhi buồn bã, khẽ lắc đầu:

- Tướng công, hôm nay chàng muốn tìm sư phụ e là không được nữa rồi. Sáng nay người đã rời khỏi Kim Lăng, cưỡi ngựa tới kinh thành rồi.

"Đi rồi? Chạy thật mau a ! Trước mắt sắp hết năm rồi. An tỷ tỷ nóng lòng muốn chạy đến kinh thành làm gì?" Lâm Vãn Vinh ngẩn người hỏi:

- Tiên Nhi, trước kia sư phụ của nàng ở kinh thành có người thân thiết nào hả? Kêu cô ta tới đoàn tụ ư?

Tần Tiên Nhi vừa bực mình vừa buồn cười nói:

Cực Phẩm Gia ĐinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ