- Ngươi ngốc lắm!
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Từ tiểu thư chẳng biết đã tới gần khi nào, trong mắt đầy vẻ ôn nhu, từ từ ngồi xuống bên người hắn.
- Cũng hơi ngu!
Hắn nhè nhẹ thở dài, nắm chặt tay Từ Chỉ Tình:
- Sáng nay lúc nàng nói chuyện với ta, vẻ mặt của nàng đã rất rõ ràng, đáng hận là ta lại hoàn toàn không lưu ý. Khi nào nha đầu này gạt người, cũng thật thật giả giả, rất thông minh y như ta vậy.
- Tự biên tự diễn!
Từ Chỉ Tình buồn cười đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt đưa xuống tay chân hắn, liền thấy được vết thương do hắn ngã ngựa, nhiều chỗ máu đang tươm máu,cú ngã ngựa này quả thật không nhẹ. Trong lòng nàng vô cùng đau xót, vội vàng vươn tay ra, ôn nhu vuốt lên những vết thương, nói nhẹ:
- Đau không?
- Không đau!
Hắn vội vàng lắc đầu.
Nữ quân sư khẽ thở dài, chầm chậm lau bụi trên mặt hắn, nói nhỏ:
- Không phải không đau, chỉ sợ là trong lòng đau quá nên không cảm thấy thôi.
Nàng nói rất nhẹ nhàng, phủi phủi bụi đất trên mặt hắn, động tác dịu dàng vô cùng. Lâm Vãn Vinh vừa chịu đả kích, gặp được sự ôn nhu như vậy, lập tức mũi cay xè:
- Từ tiểu thư, nàng thật tốt.
Từ Chỉ Tình vừa vui vừa thẹn, nhịn không được lườm hắn vài lần :
- Ngươi bị một người đàn bà làm thành như vậy, bây giờ lại đối xử như thế với ta! sao ta lại gặp phải thứ oan gia như ngươi chứ!
Tựa hồ cái này quả thật hơi không công bình! Trong lòng Lâm Vãn Vinh ấm áp, vội vàng nắm lấy ngọc thủ của nàng:
- Bây giờ nàng là lão bà chưa qua cửa của ta, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt!
Một câu này hơn tất cả những lời ngon ngọt nhất trên thế gian. Từ Chỉ Tình ừm một tiếng, trong mắt lệ quang ẩn hiện. Nàng đột nhiên cười híc híc duyên dáng, ngón tay ngọc thon thon dí vào trán hắn:
- Nói ngươi ngu mà ngươi còn không tin! Cái gì điều ước mười năm chứ, toàn là ngụy trang!
- A?
- Đã đến thế mà còn không rõ?
Từ tiểu thư vừa bực vừa tức, có thể khiến cho Lâm Tam thông minh đệ nhất thiên hạ biến thành ngu như vậy, Nguyệt Nha Nhi cho dù chết cũng là chết hạnh phúc:
- Cái gì mười năm, tám năm, năm năm, tất cả đều nằm trong tay của ngươi cả. Chừng nào ngươi thả Tát Nhĩ Mộc, người ta không phải sẽ phải chờ tới ngày đó sao? Mà là ở một mình cam tâm tình nguyện, cười vui như hội!
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, đột nhiên tỉnh ngộ ra, không phải là chỉ khi nào ta thả người, lúc đó nàng mới có thể lập gia đình sao! Cái này kêu là người trong cuộc thì mê muội, những người đứng xem thì thấy rõ!
Từ Chỉ Tình quan sát hắn vài lượt, lắc đầu nói nhỏ:
- Nhìn cái cách mà kim đao tiểu tình nhân mĩ lệ điên cuồng đó đối đãi với ngươi, nói nàng có thể chờ đợi tương tư mười năm thì khắp thiên hạ mọi người đều cười chết!
BẠN ĐANG ĐỌC
Cực Phẩm Gia Đinh
عشوائيTruyện kể về Lâm Vãn Vinh một thanh niên thế kỷ 21 trong 1 lần du lịch núi Thái Sơn vô tình bị ngã rơi vào khoảng không gian kỳ dị được chuyển đến một thế giới song song. Tại thế giới này nhiều thứ trái ngược với thế giới thực như lịch sử thì Hạng V...