- Tướng công, vì sao phải triệt xuất nhân mã?
Tần Tiên Nhi hỏi câu này cũng đã thay cho tâm tư Hứa Chấn.
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trở nên nặng nề, chỉ vào màn khói dày đặc ở phía bắc, chậm rãi hỏi:
- Tiểu Hứa, ngươi nhìn xem đó là cái gì?
- Hẳn là khói khi hỏa dược nổ tung...
Nói đến đây, Hứa Chấn đột nhiên biến sắc, kinh hãi:
- Lâm tướng quân, ngài hoài nghi ở chỗ chúng ta cũng có chôn hỏa dược?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, không nói gì. Trên mặt Hứa Chấn mồ hôi đổ ròng ròng, địch nhân đã dám chôn thuốc nổ ở mạn bắc, thì cũng tuyệt không có lý do gì không làm ở mạn nam. Cho người ẩn thân trong rừng cây, rất nhiều góc chết không thể tránh được, vạn nhất kẻ khác thật sự dùng hỏa dược phục kích, một khi nổ ra thì lửa sẽ nương theo gió lan tới, mấy ngàn huynh đệ chắc sẽ chôn thân ở nơi này.
Hắn càng nghĩ càng sợ, thần sắc ngưng trọng vô cùng, Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, an ủi:
- Tiểu Hứa, đừng quá tự trách mình! Chúng ta là người không phải là thần, có chút sơ xuất cũng khó trách khỏi, chỉ cần từ từ rút kinh nghiệm là được. Ta cũng vừa thấy lửa ở phía bắc mới liên tưởng vậy thôi.
Hứa Chấn khẽ gật đầu cảm kích, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường. Xa xa có một bóng người chạy vào trong doanh, là một tên truyền lệnh binh tiến tới, vội vội vàng vàng ôm quyền bẩm:
- Bẩm hai vị tướng quân, Từ đại nhân sai tiểu nhân báo lại, bên thành Bắc, đột nhiên bị một đại đội địch nhân tập kích, có tới mấy ngàn người, khí thế cực kỳ hung mãnh.
- Mấy ngàn người ư?
Lâm Vãn Vinh cũng lắp bắp kinh hãi, vội hỏi:
- Là loại người nào? Từ bên trong thành chạy ra hả?
Truyền lệnh binh vội vàng trả lời:
- Những tên này thân mặc đồ đen, không xưng tên, không phải là từ trong thành, mà là quân công kích từ bên ngoài. Họ hành động mau lẹ, chiến lực rất mạnh. Giao thủ với đại quân ta, mỗi lần có hơn hai trăm tử sĩ hung tợn không sợ chết, thân buộc đầy hỏa dược nhảy vào trận địa quân ta, tình hình cực kỳ bi tráng. Từ đại nhân phán đoán, những người này có thể là tử sĩ do đối phương nuôi dưỡng, lần này chúng kéo cả ổ ra, nhất định muốn tiếp ứng cho con cá lớn phá vòng vây, xin hai vị tướng quân chuẩn bị cẩn thận.
Lâm Vãn Vinh gật đầu không nói gì, tiếp theo lại nghe mạn bắc vọng lại những tiếng nổ dữ dội, lửa cháy ngút trời, so với khí thế lúc trước còn mạnh mẽ hơn vài phần. Còn cách xa như thế, vẫn có thể nghe thấy cả tiếng chém giết kịch liệt.
- Báo...
Lại một bóng người chạy đến. Tên truyền lệnh binh thứ hai thở hổn hển nhảy xuống ngựa:
- Bẩm cáo hai vị tướng quân, ngoài cửa bắc đột ngột phát sinh dị biến!
- Mau nói!
Lâm Vãn Vinh hét lớn.
Tên binh sĩ đó ôm quyền bẩm:
- Ngoài cửa bắc đột nhiên có tiếng hỏa dược nổ lớn, khi chúng ta chạy tới chỗ đó, bỗng từ dưới đất xuất hiện ba bốn trăm tên hắc y nhân, mãnh liệt tấn công đại quân ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cực Phẩm Gia Đinh
RandomTruyện kể về Lâm Vãn Vinh một thanh niên thế kỷ 21 trong 1 lần du lịch núi Thái Sơn vô tình bị ngã rơi vào khoảng không gian kỳ dị được chuyển đến một thế giới song song. Tại thế giới này nhiều thứ trái ngược với thế giới thực như lịch sử thì Hạng V...