- Công chúa, Lạc tiểu thư, hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn nói với Lâm đại nhân. Xin nhị vị theo lão nô lui ra.
Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hoàng đế, lo lắng dặn dò:
- Phụ hoàng, tướng công đang trọng thương, người đừng làm chàng khó xử nhé.
- Khó xử?
Hoàng đế cất tiếng cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc con gái, thở dài:
- Thiên hạ chẳng biết có bao nhiêu người muốn trẫm khó xử như vậy, thế mà hết lần này tới lần khác hắn cứ tìm cách lẩn tránh. Hắn là đang trong phúc mà chẳng biết hưởng phúc.
Đợi cho Cao công công đưa hai vị tiểu thư ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, thập phần yên tĩnh. Ông từ từ ngồi xuống ghế, trên mặt nở nụ cười, nhắm mắt dưỡng thần, cực kỳ nhàn nhã như đang dạo chơi.
Lâm Vãn Vinh suy tư một lúc lâu, nuốt nước bọt, rồi ngơ ngác hỏi:
- Thật sao, muốn làm gì, muốn kết hôn với ai cũng có thể hả?
- Có thể!
Lão hoàng đế cười lạnh nhạt, thanh âm vang lên hữu lực.
- An tỷ tỷ, Ninh Tiên tử ...
- Có thể...
Không đợi hắn nói xong, lão hoàng đế đã đáp như chém đinh chặt sắt, giống như biết tâm tư của hắn.
- Như vậy cũng có thể sao?
Lâm Vãn Vinh do dự một chút, rồi cẩn thận bổ sung:
- Làm vậy hình như có chút thương thiên hại lý, thương phong bại tục đó.
- Thương thiên hại lý, thương phong bại tục?
Ông ngửa mặt lên trời cười dài, lớn tiếng cất cao giọng:
- Cái gì thiên lý, cái gì phong tục? Trong mắt người thế tục, ngươi làm sao tin được? Ngươi đã đứng trên đỉnh thái sơn, giang sơn xã tắc đều ở dưới chân, vạn vật quy tâm, thiên hạ thần phục. Còn có ai dám nói ngươi thiên lý, hạch hỏi ngươi về phong tục? Mỗi một chữ, mỗi một câu của ngươi đều là kim khoa ngọc luật trời định, không ai có thể cãi lại, ai dám đối nghịch với ngươi chứ?
- Dường như cũng hơi có đạo lý.
Lâm Vãn Vinh ra vẻ động tâm.
Thấy tiểu tử này đã có dấu hiệu bị hấp dẫn, ông tỏ ra mừng rỡ, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ phất khẽ ống tay áo, bình tĩnh hỏi:
- Như thế nào, ngươi nghĩ kỹ chưa? Trẫm bận rộn nhiều việc lắm, không có thời gian chờ ngươi đâu.
Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng, cười trả lời:
- Nghĩ thì thật ra nghĩ xong rồi, chỉ sợ lão gia tử nghe xong không cao hứng lắm.
- Cái gì?
Bỏ ra bao nhiêu công sức khuyên nhủ, lại chỉ nhận được một câu như vậy, lão hoàng đế nhất thời râu tóc dựng đứng, vô cùng giận dữ, mặt đỏ bừng lên, cả giận quát:
- Lá gan ngươi to lắm, dám trêu trẫm. Người đâu, bắt Lâm Tam cho ta.
- Chậm đã, chậm đã.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cực Phẩm Gia Đinh
RandomTruyện kể về Lâm Vãn Vinh một thanh niên thế kỷ 21 trong 1 lần du lịch núi Thái Sơn vô tình bị ngã rơi vào khoảng không gian kỳ dị được chuyển đến một thế giới song song. Tại thế giới này nhiều thứ trái ngược với thế giới thực như lịch sử thì Hạng V...