Tuấn mã thở phì phò, miệng thở đầy hơi nước, không ngừng khụt khịt, trên người đầy bụi, có thể thấy chúng vừa vượt qua một quãng đường xa. Trong số ba kỵ sĩ, có hai thanh niên và một đại hán tráng kiện, y phục mặt mũi dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhãi, lem nhem cả mặt mũi, khiến gương mặt họ hóa thành nhoe nhoét.
Thục đạo gian nan, từ khi nhập Xuyên tới nay, trên đường chỉ toàn là núi non trùng điệp, đường chính cũng chỉ là những lối nhỏ được khai phá giữa sườn núi, chật hẹp vô cùng, một bên dựa vào vách núi hiểm trở, quay đầu lại có thể thấy dưới chân là những vách đá nhọn như gươm đao và con sông cuồn cuộn chảy.
- Lâm huynh đệ, mau nhìn kìa!
Tráng hán đi đầu, lúc này đã giảm tốc độ, nhìn chung quanh vài lần, đột nhiên chỉ vào tấm bia ven đường, hưng phấn hô lên.
Thanh niên đi giữa vội vàng lao về phía trước, đi song song với tráng hán đó. Tấm bia này chắc được làm lâu lắm rồi, chữ viết nhợt nhạt, lờ mờ có thể thấy ba chữ lớn đỏ tươi... 'Tự Châu giới'.
Bên dưới chân, Kim Sa giang kẹp giữa vách đá cao vút tận mây sóng cuồn cuộn, Dân Giang bắt nguồn từ Tuyết Sơn chảy qua một quãng đường dài, hai con sông chảy đến đây thì nhập lại, nước xô bờ đá, sóng lớn cuồn cuộn. Những cơn sóng rào rào như bầu trời đầy mây tuyết,rít gào đập mạnh vào vách núi rồi cuộn lên, trong nháy mắt hóa thành một con cự long dữ dội, gầm lên nhập vào Trường Giang.
- Đây là Tự Châu rồi?
Nam tử thanh niên vỗ lưng ngựa, bộ mặt đen sạm lộ ra vẻ vô cùng vui mừng.
Tự châu ( bây giờ là Tứ Xuyên Nghi Tân ) ở phía nam Tứ Xuyên. Nơi này là nơi ba tỉnh Xuyên (tên gọi tắt của Tứ Xuyên), Điền (tên gọi tắt của Vân Nam), Kiềm (tên gọi tắt của Quý Châu). Đông vắt qua Hỗ Thủy, tây giáp Gia Dương, nam vươn tới Chiêu Thông.Biên giới phía tây là Lương Sơn, Dân Giang, Trường Giang cuồn cuộn chảy tới đây nhập lại, từ xưa có mỹ danh 'Tam giang nhập Xuyên Thục, nhất phàn đáo Tự Châu' (ba sông đều chảy vào Xuyên, Thục. Một buồm là tới Tự Châu)
Tiểu Tứ cưỡi ngựa phía sau lau mồ hôi trên trán, lấy bình nước và thức ăn trên lưng ngựa đưa tới cho hai người phía trước:
- Tam ca, Cao thống lĩnh, ăn chút lương khô đi!
Từ Kinh vào Xuyên, ngày đêm kiêm trình, có thể tưởng tượng được mệt nhọc khốn khổ thế nào. Tam ca nhận lương khô nhai rau ráu vài miếng, rồi tu nước ừng ực. Nước lạnh từ cổ lăn xuống ngực, cảm giác thoải mái nói không nên lời, hắn bỏ bình nước xuống, nhìn sông Trường Giang, hít một hơi thật dài:
- Tự Châu, rốt cục tới rồi. Không dễ dàng chút nào!
- Sao dễ dàng cho được?
Cao thống lĩnh cười nói:
- Qua trung thu đã xuất phát, từ bắc hướng nam, từ đông sang tây, xuyên qua bốn tỉnh Kinh Lỗ Dự Ngạc, đi mười mấy ngày đêm, ba người chúng ta gộp lại đã thay đổi không dưới hai mươi thớt khoái mã, mãi cho tới hôm nay mới tới địa giới, còn dễ dàng được sao?
- Không có việc gì, không có việc gì. Coi như chạy việt dã mà!
Tam ca cười hì hì, ánh mắt nhìn về phía trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cực Phẩm Gia Đinh
Ngẫu nhiênTruyện kể về Lâm Vãn Vinh một thanh niên thế kỷ 21 trong 1 lần du lịch núi Thái Sơn vô tình bị ngã rơi vào khoảng không gian kỳ dị được chuyển đến một thế giới song song. Tại thế giới này nhiều thứ trái ngược với thế giới thực như lịch sử thì Hạng V...