Cao Thịnh sau khi nghe xong, nhấp môi giúp đỡ lau khô chén tiểu ngũ cô cô rửa sạch sẽ, một hồi lâu hắn mới nói: "Tiểu ngũ cô cô, con không phải sợ hãi cấp cô cô thêm phiền toái, mà là đau lòng cô cô."
Du Uyển Khanh có điểm ngoài ý muốn: "Vì cái gì?"
"Các bà nội trong thôn đều nói cô cô thực không dễ dàng, nói nàng một cái thanh niên trí thức xuống nông thôn còn muốn chiếu cố cháu trai chính mình, cô cô rất không dễ dàng, hiện tại nàng kết hôn, chính là dượng rất ít về nhà, con là nam tử hán duy nhất trong nhà, không thể khóc nhè, còn muốn chiếu cố cô cô cùng em trai em gái trong bụng."
Du Uyển Khanh sau khi nghe được, sửng sốt một hồi lâu.
Rửa sạch sẽ chén đũa, thu thập dọn dẹp phòng bếp, Du Uyển Khanh mới nắm tay Cao Thịnh hướng trong nhà Cao Khánh Mai đi.
Ở trên đường đưa hắn trở về, Du Uyển Khanh ân cần dạy bảo, cùng Cao Thịnh nói rất nhiều.
Nàng chỉ là đem đứa nhỏ đưa đến sân, cùng Cao Khánh Mai nói một tiếng liền phải rời đi, Cao Thịnh đuổi theo ra tới, cười nói: "Tiểu ngũ cô cô, con minh bạch lời ngươi nói."
Tiểu ngũ cô cô vừa mới cùng chính mình nói rất nhiều rất nhiều.
Đều là hy vọng chính mình giống trẻ con trong thôn giống nhau, vui vẻ liền cười to, không vui liền buồn rầu, làm một cái đứa trẻ con.
Hắn minh bạch tiểu ngũ cô cô khổ tâm.
Về sau cũng sẽ học làm một cái đứa trẻ con.
Du Uyển Khanh xoay người nhìn Cao Thịnh: "Tiểu Thịnh, ngươi là một đứa trẻ con rất ngoan, chính là trẻ con ngoan cũng có quyền lực được khóc thút thít."
Sau khi nói xong liền vẫy vẫy tay, đi nhanh rời đi.
Cao Thịnh nhìn tiểu ngũ cô cô bóng dáng, mãi cho đến lớn lên, khi hắn sự nghiệp thành công, có vợ con làm bạn bên cạnh người, hắn đều không thể quên một màn ngày hôm nay này.
***
Mẹ con nhà họ Lữ sau khi chết, nhà cũ nhà họ Lữ liền cùng Lữ đội trưởng kết thù.
Lữ đại tẩu thường xuyên ở bên ngoài cửa nhà hùng hùng hổ hổ, đối hai đứa nhỏ không đánh tức mắng, những người nhà họ Lữ còn lại coi như không thấy được.
Chờ đến thi thể của Lữ bà tử cùng Lữ Đại được kéo trở về, mấy anh em trai nhà họ Lữ coi như xử lý cái rác rưởi gì giống nhau, tùy tiện dùng chiếu cuốn vài cái, sau đó nâng đến trong núi mai táng.
Chuyện này sau truyền đi ra, mọi người đều không khỏi thổn thức, cảm thấy anh em trai nhà họ Lữ làm được thật sự quá đáng.
Mặc kệ như thế nào, Lữ bà tử khi còn sống đối bọn họ đều rất tốt, có cái gì ăn ngon cũng đều tăng cường bọn họ.
Muốn nói Lữ bà tử cả đời này, duy nhất thua thiệt chính là Lữ đội trưởng.
Du Uyển Khanh khi tan tầm nghe được một đám a bà bác thím gái đang ở ven đường nghị luận chuyện này, nàng cười nói một câu: "Con trai cũng tốt, con gái cũng tốt, đứa con nói ngọt chưa chắc liền hiếu thuận, đứa con sẽ không nói chỉ biết vùi đầu khổ làm cũng chưa chắc liền bất hiếu. Con cảm thấy có đôi khi được hay không, xem bọn họ đều làm cái gì."
BẠN ĐANG ĐỌC
[QUYỂN 1] 60: QUÂN TẨU CÓ ĐIỂM CAY- QUAN QUÂN ĐỘC MIỆNG BÁ ĐẠO SỦNG- NẠP LAN DỰC
Romance🪼 Quyển 1: Chương 01- 199 🪼 Tác giả: Tác giả: Nạp Lan Dực.