Chapter 1483. Sao tự nhiên hắn lại xuất hiện ở đây? (3)

256 8 0
                                    

Chapter 1483. Sao tự nhiên hắn lại xuất hiện ở đây? (3)
"Chư vị hãy vào chơi một lát đi nào!"
"Huynh đệ ơi! Hôm nay nhìn mặt vị huynh đệ đây có vận số tốt quá! Không biết vị huynh đệ này có muốn vào đây thử vận may không?"
"Hôm nay đầu bếp làm việc trong Hoàng Cung đã đến tửu lâu của chúng tiểu nhân. Đây là cơ hội có một không hai để các vị có thể thưởng thức món ăn giống như Hoàng đế đấy!"
Trên con phố chật hẹp ngập tràn ánh sáng rực rỡ, hàng trăm người đứng chật ních và chăm chỉ tiếp khách.
Và ở giữa đường, một nhóm võ giả đang vừa đi vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt trong sáng, ngây thơ không hề phù hợp với quang cảnh này.
"Oa......."
"Thì ra là có những nơi như thế này."
Các đệ tử Hoa Sơn bận rộn nhìn ngó xung quanh và chớp chớp mắt. Từ các tòa nhà bao quanh bốn phía tỏa ra ánh đèn muôn màu muôn vẻ, toát lên sự hoa lệ, lộng lẫy.

Mùi thức ăn ngon vật lạ và hương rượu thơm ngát tỏa ra từ bốn phía. Không thứ nào họ có thể dễ dàng tiếp cận.
"Ôi trời, vị này dễ thương quá đi mất."
Một trong các nữ nhân đứng bên đường nhìn theo đám người đi qua, nhìn thấy Tuệ Nhiên liền cười rạng rỡ và vỗ tay. Khuôn mặt của Tuệ Nhiên nhanh chóng đỏ bừng lên như quả hồng.
"A, A Di.........." Bụp!
Chiêu Kiệt vươn tay lên nhanh như thiểm điện, vội bịt miệng hắn ta lại. Tuệ Nhiên phùng má trợn mắt rồi nhanh chóng gật đầu và tự động nuốt chửng nửa câu niệm Phật còn lại vào trong.
"Đã bảo là phải cẩn thận mà." "Xin lỗi, xin lỗi...."

Chiêu Kiệt lắc đầu nguầy nguậy rồi lại miệt mài nhìn xung quanh. Những lời cảm thán không ngừng tuôn ra.
"Nhưng mà, đúng thật là một thế giới khác, sư huynh."
"Đúng vậy. Thì ra trên đời còn có những nơi như thế này."
"Ở đây còn như thế này, thì Hàng Châu sẽ như thế nào chứ?"
Chính lúc các đệ tử của Hoa Sơn mải miết nhìn ngó xung quanh với vẻ nửa cảm thán, nửa tò mò.
"Đừng quay đầu lại, chỉ nhìn về phía trước thôi." "....... Xin lỗi".
Từ phía sau phát ra một giọng nói chứa đầy sát khí. Đồng thời, tất cả mọi người đổ mồ hôi lạnh và cố định đầu quay về phía trước.
Lý Tống Bạch nghiến răng kèn kẹt rồi thở dài.
Thật là một việc không thể hiểu được. Ban đầu hắn đã nghĩ rằng hắn sẽ chỉ giúp họ bằng cách giả vờ không biết những hành động tùy tiện này của họ.
'Thật là....... Sao lại thành ra thế này nhỉ?'

Tuy nhiên, bằng cách nào đó, hắn đã cùng đồng hành với những tên ác tặc (?) vô đạo mạo danh Tông Nam này. Lý Tống Bạch tự động phát ra tiếng rên rỉ.
Tốt nhất là không nên giao du. Rõ ràng là vậy. Nhưng hắn lại không thể để mặc mấy kẻ tùy tiện này ra đường vào ban đêm.
Cuối cùng, hắn đã thoát khỏi tình cảnh bị trói với điều kiện phải đi cùng họ, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an tựa hồ đang bước đi trên tảng băng mỏng.
'Phù'
Lý Tống Bạch cố gắng ổn định tâm trí bằng một hơi thở sâu, hắn cố kìm nén cảm xúc và nói.
"Đừng để xảy ra chuyện gì. Đừng nói chuyện, và cũng đừng nhìn ai. Chỉ đạt được mục đích và quay trở về ngay lập tức."
"Vâng."
"Còn gì nữa không?"
"Xin lỗi."
"....... Nếu mọi người lỡ lời......."
Lý Tống Bạch day day đầu hắn đang đau nhói. "Chậc chậc, tóm lại mấy con người này."

Tuy nhiên, Thanh Minh đứng cạnh hắn tặc lưỡi và đặt tay lên vai của Lý Tống Bạch.
"Nào nào, đừng có mếu máo như vậy chứ. Không phải mọi việc đều tốt sao?" "....... Đạo trưởng."
"Cái tên này suy nghĩ hạn hẹp nên vậy thôi. Ngươi đừng lo. Ta sẽ trông coi cẩn thận để hắn không gây ra chuyện gì."
Đương lúc Thanh Minh đang lớn tiếng hùng hồn tuyên bố.
"Ôi, Đại Hiệp! Tiểu nhân chỉ nói cho mình đại hiệp nghe thôi nhé, hiện ở tửu lâu chúng tiểu nhân đang có loại rượu hảo hạng. Hiện tại chỉ có đúng ba bình Tiểu Hồng tửu lấy ở Hàng Châu về. Đại hiệp thấy sao ạ? Loại rượu này rất phù hợp với các vị hào kiệt đây!"
"Hả? Thật à? Giờ ta vào là có chứ?"
Thanh Minh len lén dịch chân về phía quầy tiếp tân. Lý Tống Bạch phát hiện liền túm lấy cánh tay của Thanh Minh.
"Đạo trưởnggggggg!"
".... Không được mua rượu về à?" "Đừng nói nhảm!"

Hoa Sơn Tái Khởi ( 1321-1520)Where stories live. Discover now